Lưu trữ cho từ khóa: nhật ký

Nhật ký tìm người yêu

(Webtretho) "Thực ra thì bạn Hạ cũng chưa có xoắn chuyện lấy chồng lắm nhưng bố mẹ bạn Hạ thì xoắn như quẩy. Kể cũng hơi tủi thân vì mấy đứa sinh năm 87 - 89 trong xóm đều đã lên xe bông hết lượt. À quên, bạn Hạ sinh năm 88 - Mậu Thìn, ngoại hình khó coi, gia đình căn bản, công việc ổn định, học hơi cao và muốn học cao lên nữa. Thôi lan man quá, cứ từ từ nhẩn nhẩn nha nha viết rồi thì mọi người sẽ biết dần về bạn Hạ sau vậy."

Bạn có tò mò về "Nhật ký tìm người yêu" của ID summertran không? Còn chờ gì nữa, hãy theo dõi và chia sẻ cảm xúc cùng cô bạn đáng yêu ấy tại đây nhé!

(Ảnh: Getty Images)

 

 

Mùng 1 Tết và nhật ký của các bác sĩ trực

Đúng 7h sáng, mình bước chân ra khỏi nhà đến Bệnh viện Xanh Pôn, mang theo cặp bánh chưng, giò chả để chuẩn bị cho 24 giờ làm việc liên tục không được ngủ nghỉ.

Năm nào cũng vậy, bác sĩ và nhân viên y tế trực mùng 1 Tết tại các phòng khám cấp cứu của bệnh viện đều có may mắn là được nhàn rỗi cả buổi sáng, chỉ lác đác bệnh nhân đến khám. Từ chiều trở đi bệnh nhân rất đông, thậm chí là đông hơn ngày thường.

8h00’… Các vị trí bàn giao tua trực.

truc
Bàn giao tua trực đầu năm. Ảnh: Trần Văn Phúc.

Tại Phòng khám Cấp cứu Ngoại, số lượng bệnh nhân đến cấp cứu cả ngày 29 Tết (ngày tất niên) bằng một nửa so với ngày thường, khoảng 60% vì tai nạn giao thông, số còn lại chủ yếu với lí do đau bụng. Bác sĩ Thắng cho biết: trực Tất niên năm nay, khối Phòng khám cấp cứu ngoại thấy “yên bình” hơn hẳn những năm trước, chỉ có 4 bệnh nhân chấn thương nặng phải mổ cấp cứu, trong đó có một bệnh nhân chấn thương sọ não, không có tình trạng bệnh nhân và người nhà say rượu vào quậy phá và dọa nạt nhân viên y tế.

Khoảng 2 năm trước, trực ngày lễ và ngày Tết thật sự là nỗi ám ảnh vì bệnh nhân gia tăng đột biến so với ngày thường, nhân viên y tế ngoài việc lo lắng cấp cứu bệnh nhân nặng còn phải chịu áp lực từ phía gia đình người bệnh yêu cầu phải được mổ sớm. Hai năm trở lại đây, do một số nguyên nhân khách quan, trong đó phải kể đến sự đóng góp của công an 141 duy trì trật tự an ninh, vì thế mà số vụ tai nạn giao thông và tai nạn thương tích giảm hẳn, nhân viên y tế cũng giảm được áp lực đáng kể và cảm thấy yên tâm hơn nhiều trong những đêm trực.

Tại Khoa Hồi sức Cấp cứu Nhi, bác sĩ Vân (phó khoa) cho biết: khoa đang có nhiều trẻ bị viêm phổi nặng, tua trực ngày 29 Tết không ai được ngủ, phải thức trắng đêm bên giường bệnh để theo dõi diễn biến của từng trẻ.

Tại Khoa Hồi sức Cấp cứu Nội, bác sĩ Xuân với vẻ mặt bơ phờ, đang ngồi nghỉ lấy lại sức sau ngày trực cuối năm mệt mỏi và căng thẳng. Chị Xuân cho biết phiên trực của chị có nhiều bệnh nhân nhập viện rất nặng, do thời tiết thay đổi từ nóng chuyển sang lạnh đột ngột nên người già dễ bị tai biến mạch máu não, bị tái phát bệnh phổi mãn tính và bệnh tim mạch. Chiều 30 Tết, Khoa này có 1 bệnh nhân tử vong, 4 bệnh nhân diễn biến xấu gia đình viết đơn xin về.

Chị Xuân kể, suốt 24 giờ qua cả kíp trực không biết đến không khí Tết, dù quá căng thẳng và quá mệt nhưng kíp trực rất vui vì đã cứu sống một bệnh nhân ngừng thở, ngừng tim. Sau một tiếng vừa ép tim, vừa tiêm thuốc và bóp bóng ôxy, bệnh nhân 67 tuổi này đã có tim đập trở lại, vài tiếng sau đã tự thở. Chưa hết bệnh nhân này, chị và đồng nghiệp lại phải ép tim ngoài lồng ngực cấp cứu ngừng tuần hoàn cho một bệnh nhân khác. Cứ liên tục như vậy cho đến 8 giờ sáng ngày mùng 1 Tết. Bên ngoài cửa Khoa Hồi sức Cấp cứu, nhiều người nhà đang kể cho nhau nghe về việc các bác sĩ cấp cứu bệnh nhân nặng. Ai cũng bất ngờ, rồi ái ngại cho bác sĩ vất vả, trực Tết mà chẳng khác gì ngày thường.

10h 30’... Quang cảnh bệnh viện vẫn yên bình.

Quầy thuốc bệnh viện lác đác có người vào mua, khác hẳn với ngày thường xếp hàng chờ không biết bao giờ mới đến lượt.

Tại Phòng khám Nhi, sáng mùng 1 Tết vắng vẻ. Nhưng theo sổ giao ban cho thấy ngày cuối năm số lượng bệnh nhân đến khám không hề giảm so với ngày thường. Hầu hết trẻ viêm đường hô hấp trên, nhiều trẻ nặng chuyển sang viêm phổi. Điều này hơi khác so với các năm trước khi trẻ lũ lượt đến bệnh viện vì đau bụng, nôn và ỉa lỏng.

truc1
Mùng 1 Tết, khoa hồi sức cấp cứu Nhi vẫn quá tải. Ảnh: Trần Văn Phúc.

Bác sĩ Thu, Khoa Nhi tổng hợp đang khám cho các cháu mới nhập viện ngày hôm trước. Chị tâm sự: Tất niên năm nay thời tiết thay đổi đột ngột, trời đang nóng bỗng dưng chuyển sang lạnh, các cháu rất dễ bị viêm đường hô hấp, bố mẹ lại bận lo việc Tết nên nhiều cháu nhập viện trong tình trạng đã bị viêm phổi nặng.

Bác sĩ Thái Bằng Giang kể chiều tất niên, có mấy chị đến Khoa Sơ sinh tặng trẻ em nghèo đang điều trị tại khoa 30 cặp bánh chưng và 4 triệu đồng tiền mặt. Anh đã thay mặt gia đình bệnh nhân cám ơn các chị, hỏi tên tuổi địa chỉ nhưng các chị nhất định không chịu nói vì họ muốn lặng lẽ mang chút vật chất để xoa dịu bớt nỗi đau bệnh tật cho các cháu nhỏ. Bệnh viện vẫn luôn nhận được rất nhiều tấm lòng từ thiện như thế, nhất là dịp Tết đến xuân về.

12h 00’... Tranh thủ bóc bánh chưng, cắt giò chả ăn trưa để chuẩn bị cho một buổi chiều làm việc vất vả như các năm vẫn thường diễn ra.

14h 00’... Bệnh nhân bắt đầu đến bệnh viện đông dần, người già và trẻ em bị viêm đường hô hấp cấp, đau bụng và nôn cũng nhiều.

Một ông bố trẻ ở Mê Linh (Hà Nội) đưa con 6 tuổi đến khám vì bị đau bụng quanh rốn, nôn và đi ngoài từ chiều qua. Các bác sĩ chẩn đoán cháu bị rối loạn tiêu hóa, bị mất nước do nôn và đi ngoài nhiều nên mệt lả, rồi cho truyền dịch. Ông bố kể  mấy ngày cháu nghỉ học, ở nhà đông đủ mọi người, lại có nhiều trẻ con hàng xóm sang chơi nên cháu vui miệng ăn đủ thứ, hết bánh kẹo đến xôi chè, thịt cá đủ loại. Anh chiều con nên để cháu ăn thoải mái, thích gì ăn đấy, thành ra đau bụng... Trường hợp như nhà ấy không phải là hiếm. Ngay cả người lớn cũng mắc.

truc3
Từ 14h, bệnh nhân đến viện ngày càng đông dần. Ảnh: Trần Văn Phúc.

16h 00’... Bệnh nhân đến viện càng ngày càng đông, nhưng không đông như hai năm về trước. Năm nay đặc biệt, từ sáng đến giờ chưa có trường hợp nào say rượu, chưa có tai nạn giao thông. Những năm trước khoảng 1 - 2 h chiều mùng 1 trở đi là rất nhiều bệnh nhân tai nạn, chủ yếu do say rượu không làm chủ được khi lái xe. Bác sĩ trực Tết sợ nhất là bệnh nhân kiểu này và tai nạn thương tích, do kèm theo rượu bia nên hệ lụy kèm theo rất phức tạp.

Hy vọng hết tua trực mùng 1 Tết hôm nay mình và đồng nghiệp sẽ tiếp tục  được “bình yên” như thế này!

Bác sĩ Trần Văn Phúc

(Theo Vnexpress)

Chỉ mẹ mới hiểu!

Thế là chàng trai bé bỏng của mẹ đã được gần một tuổi rồi. Kể từ ngày con cất tiếng khóc chào đời, mẹ đã có một người bạn mới, một chàng trai đáng yêu làm sao! Và dù “quen biết” nhau chưa lâu, nhưng “tình bạn” giữa hai mẹ con mình thắm thiết vô cùng, con nhỉ! Mẹ yêu tất cả những gì thuộc về con, nụ cười, tiếng khóc, những lúc con dỗi hờn hay những lúc con bập bẹ cất tiếng gọi mẹ, gọi ba. Mẹ yêu đôi mắt trong veo hồn nhiên hay ngước nhìn mẹ mỗi khi thắc mắc - mà với con thì cái gì cũng lạ lẫm, cũng mới mẻ. Mẹ yêu lắm nụ hôn lúc nào cũng thơm mùi sữa ngọt ngào từ cái miệng chúm chím hay cười của con…

Ảnh được cung cấp bởi Pampers

Yêu con, mẹ hứa sẽ làm tất cả để con trai bé bỏng của mẹ luôn được lớn lên trong vòng tay yêu thương ấm áp của gia đình. Yêu con, mẹ luôn tìm hiểu, cập nhật kiến thức và thông tin để biết những gì là tốt nhất cho sự phát triển của con cả về thể chất, trí tuệ và tâm hồn. Loại sữa nào tốt nhất cho con, thực phẩm nào tốt nhất cho con, loại tã nào mềm mại, êm ái nhất cho giấc ngủ của con… Tất cả những câu trả lời đều đã có sẵn trong “cẩm nang làm mẹ” mà mẹ đã tự tìm hiểu và chuẩn bị cho mình bấy lâu nay. Mẹ cảm thấy hạnh phúc vì không ai khác có thể làm được điều đó, và cũng như bao bà mẹ khác, mẹ biết rằng có những điều chỉ mẹ mới hiểu.

Yêu con, mẹ yêu lắm khoảnh khắc vừa bước chân vào nhà sau một ngày tất bật với cả núi công việc, thấy con mỉm cười hớn hở, chờ “khoe” với mẹ những điều mới mẻ vừa học được trong ngày. Tất cả những mệt nhọc và phiền muộn của mẹ nhanh chóng tan biến khi mẹ được cùng con cười điệu cười trẻ thơ, bập bẹ những âm thanh ngây ngô con trẻ, được sống cùng con trong thế giới của tình mẫu tử.

Yêu con, mẹ yêu lắm khoảnh khắc mỗi đêm ngắm nhìn con chìm vào giấc ngủ. Con trai của mẹ giống như một thiên thần đang ngủ say, hồn nhiên, trong sáng và bé bỏng làm sao! Mẹ cảm thấy rất hạnh phúc vì luôn có con bên cạnh trong mỗi giấc ngủ của mình, và mẹ cũng cảm thấy hạnh phúc lắm vì đã biết cách để cho con luôn được ngon giấc. Mẹ biết rằng bên cạnh cách bố trí giường ngủ ấm áp mà thoáng đãng, bên cạnh những bài hát ru nhẹ nhàng êm ái và chứa chan tình cảm thì chính chiếc tã giấy bé xíu kia cũng là một yếu tố vô cùng quan trọng để con trai của mẹ luôn có giấc ngủ ngon lành, không phải thức giấc và ọ ẹ vì khó chịu mỗi đêm. Con trai của mẹ luôn cảm thấy thoải mái nhờ một chiếc tã cực kỳ mềm mại và êm ái, con nhỉ! Con có biết chỉ bằng tình yêu dành cho con, mẹ mới hiểu được và tìm được loại tã tốt nhất, phù hợp nhất với con không, con yêu?

Cảm ơn con vì từ ngày có con, nhà mình lúc nào cũng ấp áp tình thương và tràn ngập nụ cười. Cảm ơn những chiếc tã bé xíu đã giúp chàng trai bé bỏng của mẹ luôn thoải mái để mỗi ngày lại luôn “biểu diễn” cho mẹ xem những điều mới mẻ của thế giới trẻ thơ.

Là mẹ, bạn luôn muốn mang lại những điều tốt nhất cho con! Hãy cùng Linh Nga chia sẻ Nhật Ký Làm Mẹ trong chuyên mục Chỉ Mẹ Mới Hiểu trên diễn đàn Webtretho để có cơ hội nhận được những phần quà hấp dẫn cho Mẹ và Bé!

Chương trình đồng hành cùng thương hiệu tã giấy Pampers. Pampers ra mắt dòng sản phẩm mới mang tên Pampers Active “Siêu Mềm Mại-Siêu Khô Thoáng” mang lại cho bé sự thoải mái gấp 5 lần để bé tự do vui đùa mà không lo bị cản trở.

Nhật ký cho con – Công Chuối ký sự

(Webtretho) "Sáng nay khi còn đang mơ màng, mẹ nghe có tiếng thỏ thẻ bên cạnh giường. Mở mắt ra mẹ đã thấy con đứng đó, cười tươi như thiên thần gọi mẹ dậy, ánh mắt của con như tia nắng sớm làm sáng bừng gian nhà nhỏ bé của chúng ta, như tiếp thêm cho mẹ sức khoẻ và sự hăng say cho công việc và cuộc sống của mẹ....

webtretho_Công Chuối ký sự

Con như tia nắng sớm, làm sáng bừng gian nhà nhỏ bé... (Ảnh: Inmagine)

Mẹ yêu con biết chừng nào, mẹ biết mẹ còn mải mê nhiều với công việc, xã hội mà chưa chăm lo cho con trọn vẹn, mẹ chưa thể sớm chiều chăm cho con từng bữa ăn, từng giấc ngủ, và mẹ thấy thật buồn khi mà chiều chiều con không có mẹ đón con về như các bạn cùng lớp, khi mà không thể cho con ngôi nhà trong đó có gian phòng thật đẹp của riêng con, khi mà không thể đem ông bà về ở cạnh bên con... Cái mà mẹ chỉ có thể cho con đó là tình yêu bao la của mẹ, sự phấn đấu trọn đời vì con, một gia đình hạnh phúc tràn ngập niềm vui và hơn hết đó là mẹ cho con tính cách tự lập.

Và mẹ thấy thật tự hào về con, con yêu ạ. Con đã làm được điều đó - điều mà ba mẹ mong muốn, con đã làm cho ba mẹ thấy yên tâm mỗi khi đưa con đến trường, con làm cho mẹ thấy yên giấc khi con tự lo cho mình được giấc ngủ, và còn có những điều ở con mà chính mẹ cũng chưa có, con đã biết bằng lòng với những gì ba mẹ cho con, con cũng đã một phần biết chia sẻ và cảm thông với những lo toan bận rộn của ba mẹ.

Nhưng Minh của mẹ vẫn còn hay lười ăn đấy nhé, thi thoảng mẹ đánh đít con mà mẹ cũng đau lắm. Chuẩn bị sinh nhật con lần thứ 3 rồi, mẹ mong mỏi được thấy con lớn từng ngày, mẹ đang chờ đến ngày đầu tiên con có thể đọc được những trang viết này, để con hiểu và yêu ba mẹ hơn, và để cho con làm hành trang bước vào cuộc sống này..." - trích Công Chuối ký sự.

Công Chuối ký sự - đó là những dòng tâm sự của một người mẹ viết cho các con của mình, để ghi lại cảm xúc, để thỉnh thoảng nghiền ngẫm, và để... để dành cho con gái mai này lớn còn xem. Tình mẫu tử bao giờ cũng đẹp và thiêng liêng, bạn có công nhận như thế không?

Nhật ký của cô bé 19 tuổi tìm đến phòng… phá thai

Tôi như ngất lịm đi, tỉnh dậy thấy bụng mình thoi thóp như sắp chết.

Mọi chuyện đến với tôi như cơn ác mộng trong giấc ngủ ngắn ngủi và mỏi mệt. Đến bây giờ, nhiều khi tôi ngờ vực bản thân: Điều gì đã khiến một cô gái trẻ luôn suy nghĩ trước sau, cố gắng giữ lối sống sạch như tôi lại có một quá khứ tồi tệ và ghê tởm thế này! Từng tin ông trời có mắt, người tốt sẽ gặp điều tốt thôi… Tôi không ngờ mình phải trải qua quãng đời tủi hổ và ám ảnh đến thế. Tôi ghét tôi từng trải thế này, hoàn toàn ghét bỏ chính mình! Tâm trí tôi hoàn toàn kiệt quệ và sẵn sàng cho những cơn khủng hoảng điên dại khi nghĩ đến… Tôi đã bỏ đi sinh linh nhỏ bé của mình khi mới 19 tuổi!


Ảnh minh họa

Tôi xin không kể về mối tình của mình, bởi nó làm tôi thực sự nhói lòng và phẫn uất mỗi lần nghĩ đến. Giống như những cô gái ngỡ ngàng khi phát hiện mình có thai, càng ngỡ ngàng hơn khi giây phút ấy nhận ra người mình yêu bấy lâu là một gã đều giả, tôi sốc và sụp đổ hoàn toàn. Cảm tưởng lúc ấy tôi như người chết đuối chấp chớn giữa dòng sông cuộc đời, chỉ một phút buông xuôi là tìm đến cái chết. Đã bao lần vật vã cầm nắm thuốc trong tay định quên sinh tôi lại nghe như hài trong cơ thể mình động viên, an ủi. Tôi thương giọt máu bé nhỏ này biết bao, vậy mà tôi nỡ nhẫn tâm vứt bỏ… Nghĩ đến nỗi tủi hổ của bố mẹ, nghĩ đến mình còn quá trẻ để đối mặt với những ngày tháng làm người mẹ trẻ không chồng, nghĩ đến con của mình là “thành quả” của một gã chẳng ra gì…  tôi không đành lòng sinh con trên đời. Tôi tìm đến phòng phá thai. Một mình…

Phòng đợi có rất nhiều cô gái đang ngồi chờ, một số xem ra sợ hãi, một số khác tỏ vẻ thản nhiên như đã quen với việc này rồi. Tôi nhận ra những cô gái trẻ tìm đến với cái nơi đầy tủi hổ này, hoặc những cô gái mạnh mẽ sẽ coi người đàn ông đã tạo ra “sản phẩm” là một kẻ đốn mạt, hoặc những cô gái yếu ớt, sa ngã không đủ can đảm dứt ra để hết lần này đến lần khác đến đây… Tôi tâm niệm rằng “Bất cứ một gã con trai nào cũng có thể “tạo ra” một em bé. Nhưng chỉ có một người đàn ông thực sự ở lại chăm sóc và nuôi dưỡng đứa trẻ cùng người mẹ” và thương sao cho những cô gái yếu đuối. Một lần với tôi đã quá đủ rồi! Nước mắt tôi liên tục chảy, vô hồn khi ngồi xếp hàng chờ đến lượt mình. Bất giác thấy vai cô bé bên cạnh khẽ rung, hai đứa nắm tay, nhìn nhau không nói nên lời, nước mắt chảy dài… Lúc nghe tên bác sĩ đọc tên cô bé, tôi chỉ muốn giữ cô bé lại cũng như chạy trốn khỏi nơi này mà thân thể hoàn toàn bất lực.


Ảnh minh họa

Lê từng bước chân nặng nề vào phòng thủ thuật, tim tôi bấn loạn, nước mắt tuôn trào. Nằm trên bàn giải phẫu, những thứ mùi tanh tưởi nồng nặc khiến tôi buồn nôn, tôi muốn chạy trốn, muốn nói với bác sĩ “Cháu không làm nữa” nhưng lưỡi tôi cứng đờ, chân tay rã rời, kiệt quệ. Tôi nhắm chặt mắt lại, tai như ù với những âm thanh ghê rợn đang bủa vây. Trước khi mê đi tôi nghe thấy tiếng những dụng cụ bằng sắt va vào nhau lẻng kẻng, tiếng bác sĩ chì chiết vì tôi khóc quá nhiều. Tôi như ngất lịm đi, tỉnh dậy thấy bụng mình như bị ai đó rút ruột, đau đớn đến cuồng dại, chỉ biết nằm thoi thóp như sắp chết. Tôi vừa làm điều tệ hại nhất trong cuộc đời mình!

Đã hàng chục đêm, đêm nào tôi cũng mơ thấy hài nhi của mình cười rồi khóc, rồi kêu la đau khổ: “Mẹ ơi, đừng giết con”. Tôi ám ảnh cả ngày lẫn đêm, không còn tâm trí để làm gì cả, sức khỏe ngày càng đi xuống, tồi tệ. Kể cả việc vào mạng cố tìm cho mình một niềm vui để sống, thế mà rồi tôi lại chỉ gõ được từ “trẻ con” và “phá thai”. Tôi đã vô cùng đau đớn khi xem video phá thai, họ đã làm thế với con tôi. Kẹp thai bằng kẹp sắt sắc nhọn, dùng nó để vặn rời từng cơ thể bé, từng cơ thể của hài nhi bị lấy ra khỏi tôi rồi bị dúi vào bao rác. Thật đau đớn, giá mà tôi dũng cảm hơn để không cướp mất đi cơ hội sống của bé, dù có phải làm bà mẹ teen, dù có hàng nghìn lời dị nghị, tôi thà tủi nhục còn hơn là nỗi đớn đau, dằn vặt thế này…


Ảnh minh họa

Lòng tôi trống trải vô cùng, tôi sống như một cái bóng, đã lâu rồi không thể cười nổi. Xin nghỉ học lưu ban có lẽ là quyết định đúng lúc này khi tôi không biết bắt đầu cuộc sống như thế nào sau những ngày phá thai. Tôi muốn tìm đến một ngôi chùa để sám hối, cầu mong sự yên bình cho lương tâm. Nhưng tôi thấy ghê sợ chính mình, có xứng để đặt chân đến nơi thanh tịnh? Tôi biết những cơn ác mộng sẽ còn kéo dài suốt cả cuộc đời, còn đó nước mắt, ám ảnh… Không còn niềm tin, sợ hãi tất cả, tôi sợ mình mãi mãi không thể đứng lên.

(Theo Tiin)

Nhật ký bảy ngày bên người tình

Khi ở bên người tình, chàng mới chợt nhớ đến khuôn mặt gầy rộc hốc hác của vợ.Vợ chàng thông báo đi công tác bên Sing một tuần, hai nhóc gửi bà ngoại, còn chàng thì tự quản.

Chàng mở cờ trong bụng, vội vã nhắn tin cho người tình, “Em có nhận giữ trẻ trong bảy ngày tới không?“, nàng hồi âm, “Mấy tuổi ạ?“. “Bốn xịch“… Vậy là chàng đeo ba lô hiên hang sang nhà nàng.

Ngày thứ nhất, thứ hai trôi qua, chàng thấy mình như đang ở trên thiên đường. Chẳng còn tiếng vợ cằn nhằn giục chàng tắm sớm để ăn cơm hay đánh răng, rửa mặt trước khi đi ngủ… nói chung là tất tần tật những quyền tự do cá nhân mà hơn chục năm qua chàng bị tước đoạt nay đã được thả về với khổ chủ. Chàng say sưa mơ màng ngắm nhìn cô người tình đang rực cháy trong vũ điệu samba, rồi trầm ngâm, “chính xác phải gọi đây là siêu thiên đường mới đúng!”.

Ngày thứ ba: Chân chàng sưng vù vì cả tối đi shopping cùng nàng, đã thế chàng còn phải cõng nàng từ tầng một lên tới tận tầng ba cho thêm phần lãng mạn. Trước khi chìm vào giấc ngủ, chàng có hơi nhớ đến vợ. Vợ chàng chưa bao giờ bắt chàng cùng đi mua sắm vào buổi tối, đơn giản vì vợ biết, sau một ngày dài làm việc, thứ chàng cần là được nghỉ ngơi xơi nước.

Ngày thứ tư: Chàng đến công ty với bộ đồ không thể nào nhàu nhĩ hơn, đấy là may mà mọi người chưa phát hiện ra chàng đi tất hai chiếc hai màu khác nhau. Đang ngồi họp mà bụng chàng réo ầm ĩ, sáng nay chàng chưa kịp ăn sáng vì người tình còn mải tập erobic. Nàng còn bảo chàng, “thời đại nào rồi mà còn ăn sáng ở nhà?!”. Chính điều đó khiến chàng thấy nhớ vợ hơn. Vợ chàng luôn là quần áo cho chàng từ đêm hôm trước và hàng chục năm nay, chưa bao giờ cô ấy quên làm bữa sáng cho chàng. Chàng nhắn tin hỏi người tình, “Tối nay mình ăn gì?”. Nàng hồn nhiên: “Pizza hay KFC, nhà hàng Ý hay Nhật Bản tùy anh, em lúc nào cũng ba sẵn sàng. Hi hi”. Tự nhiên chàng thấy thèm cơm vợ, ăn phở nhiều cũng thấy ngán!

Bảy ngày bên người tình, Bạn trẻ - Cuộc sống, Nguoi tinh, ngoai tinh, chuyen tinh yeu, chuyen gia dinh, dan ong ngoai tinh, nhan tinh, nguoi tinh, chuyen vo chong, hanh phuc gia dinh, chong cap bo, hon nhan, bao
Bảy ngày bên người tình đã dạy chàng biết trân trọng hơn những gì mình đang có!
(Ảnh minh họa)

Ngày thứ năm: Nàng đang coi một bộ phim tình cảm Hàn Quốc, đến đoạn nhân vật nam chính phát hiện ra mình bị ung thư lưỡi. Chàng ướm lời, “Nếu mai sau anh đau ốm bệnh tật như vầy, em có bỏ anh không?”. Nàng giật mình nhìn chàng sửng sốt, “Anh không khỏe ở đâu à. Nhà anh có tiền sử ung thư không?”. Lúc đó, chàng thực sự nhớ vợ. Nếu là vợ, hẳn nàng sẽ đấm chàng thùm thụp rồi mắng té tát, “Gở mồm gở miệng. Lần sau mà ăn nói linh tinh thế nữa là em phạt quét nhà ba ngày đấy!”. Rồi chàng bị ốm thật, chàng cảm lạnh, đầu chàng nóng hôi hổi mà toàn thân thì lạnh tê tái, đắp tới ba cái chăn bông mà vẫn run bần bật. Chàng cố thoi thóp gọi tên nàng cầu cứu nhưng phải tới lần thứ ba nàng mới xuất hiện. Nàng bịt khẩu trang kín mít rón rén tới gần chàng. Chàng cáu, “Làm gì mà em phải phòng bị kỹ thế?”. Nàng ấp úng, “Cứ đeo khẩu trang cho chắc ăn anh ạ, đang có dịch long móng lở mồm”. Nói rồi, nàng bỏ chàng ở lại với bát cháo ăn liền nguội ngắt. Bỗng chàng thấy nhớ da diết khuôn mặt gầy rộc vì lo lắng của vợ khi thức trắng đêm trông chàng ở bệnh viện lúc chàng bị ngã xe bất tỉnh nhân sự. Giờ thì chàng đã đủ thông minh để biết lúc hoạn nạn, vợ và người tình ai sẽ là người tình nguyện ở lại bên mình.

Ngày thứ sáu: Chàng không tài nào chịu nổi cái tính hay mè nheo của nàng. Giữa thời buổi giá cả leo thang mà nay nàng đòi đổi thứ này, mai nàng đòi mua thứ khác. Chàng có phải là cái máy in tiền đâu? Chàng vẫn còn nhớ có lần trông thấy vợ tần ngần đứng ngắm một chiếc đầm màu xanh rêu xẻ cổ quyến rũ ở khu mua sắm mà đắn đo không dám mua. Chàng biết trong đầu vợ khi ấy còn đang bận quy đổi giá của chiếc váy này có thể mua được bao nhiêu túi bỉm, bao nhiêu hộp sữa cho con, bao nhiêu cân thịt bò… Còn nàng, nàng có thể nghĩ tới là ước gì mọi chiếc váy đẹp trên đời đều là của mình!

Ngày thứ bảy: Chàng thấy trống vắng và cô đơn cùng cực. Bây giờ thì chàng đã biết chính xác đâu mới là cuộc sống mà mình thực sự cần. Chàng đứng lên thu dọn vali và ngoan ngoãn trở về bên vợ.

Bảy ngày bên người tình đã dạy chàng biết trân trọng hơn những gì mình đang có.

(Theo Xaluan)