Chúng tôi không ôm quấn lấy nhau mãnh liệt như đêm đầu tiên, mà tôi ngồi trong lòng anh, trao cho nhau những nụ hôn dịu dàng.
Chúng tôi yêu nhau khi còn là những cô cậu học trò cấp ba quậy phá, học cùng một lớp, ngồi chung một bàn, tình bạn và tình yêu, tự nó đã đến. Tình yêu kéo dài 7 năm ấy đã đưa chúng tôi đến một đám cưới như mơ trong niềm vui hân hoan của tất cả người thân, bạn bè. Đêm tân hôn nồng nàn, mãnh liệt vẫn như bao lần chúng tôi ở bên cạnh nhau. Bốn năm trôi qua, tôi hài lòng với những gì mình đang có: một người chồng yêu thương vợ con, một cô công chúa 2 tuổi bụ bẫm, đáng yêu, một công việc ổn định, những người bạn tốt… Tất cả mọi thứ xung quanh khiến tôi trở thành một người phụ nữ hạnh phúc.
Rồi một lần tôi được cử đi công tác tại Thái Lan trong 2 tuần, nhưng mới hơn một tuần đã xong việc nên tôi đáp máy bay về sớm không báo cho chồng biết vì muốn tạo bất ngờ cho anh. Tôi cũng không gọi vào điện thoại của anh mà gọi về bà ngoại thì được biết con gái đang được bà trông từ sáng. Tôi nghĩ anh còn bận công việc ở cơ quan nên cũng không gọi điện. Tôi rủ đứa bạn thân đi uống cafe ở một quán trên đường Trần Duy Hưng.
Trên đường đến đó, chiếc ô tô màu bạc đỗ ngay ven đường khiến tôi hơi giật mình, là xe của anh. Không một chút nghi ngờ, tôi nghĩ anh có công việc gì ở gần đây nên cứ thế phóng xe lên phía cửa trước. Và tôi không thể tin nổi vào mắt mình, người chồng mà tôi hàng ngày đầu ấp, tay gối đang ôm hôn một người con gái khác, tất cả sụp đổ dưới chân tôi. Tôi đã không còn nhớ gì sau cú ngã bất tỉnh, chỉ nhớ rằng sau đó, tôi đang nằm trong nhà của mình mà hai hàng nước mắt cứ lăn dài mãi không nguôi.
Mặc cho anh xin lỗi, ăn năn, giải thích… tôi quyết định chia tay. Tôi luôn biết rằng mình không thể tha thứ cho sự phản bội, sống với nhau chỉ thêm đau khổ mà thôi. Tôi nộp đơn ly hôn đơn phương lên tòa, sau 6 tháng, chúng tôi chính thức không còn là vợ chồng trong sự ngạc nhiên của nhiều người, ai hỏi tôi cũng chỉ nói rằng chúng tôi đã xung đột quá nhiều. Ngày hôm đó, anh về lấy vali quần áo, vào phòng ôm con một lúc rồi đi, nước mắt của chúng tôi đều rơi nhưng không ai nói được lời nào, anh lặng lẽ xách vali ra đi.
Ảnh minh họa: IM. |
Những ngày tháng tiếp theo với tôi thật nặng nề, chỉ có hai mẹ con trong căn nhà đã gắn bó biết bao kỷ niệm với anh. Tôi quyết định chuyển công tác vào Sài Gòn. Tôi định cư ở vùng đất mới với sự giúp đỡ của bạn bè và người thân. Tôi cắt đứt mọi liên lạc với anh, đơn thân nuôi con, nhiều khi đi đâu thấy gia đình nhà người ta hạnh phúc bên con nhỏ mà lòng tôi như trùng xuống, tôi có quá ích kỷ hay không khi không cho anh gặp con, có là quá vội vàng hay không? Nhưng khi đó, nỗi căm giận đã nuốt chửng lấy tôi.
Rồi cũng đã 4 năm tôi xa Hà Nội, tôi chỉ vài lần đưa con về thăm ông bà. Tuy có gặp gỡ nhiều người nhưng tôi vẫn không muốn có một mối quan hệ trên tình bạn với bất kỳ người đàn ông nào, dường như trái tim tôi đã nguội lạnh, tôi luôn tự hỏi mình sao cứ phải như thế, tại sao không buông thả một chút, tôi đang tự do cơ mà? Tôi cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy mình chưa sẵn sàng.
Một hôm, cô bạn hàng xóm sang chơi, nói rằng rất muốn giới thiệu một anh bạn của cô ấy cho tôi, nhưng vốn đang không hứng thú chuyện hẹn hò, xem mặt nữa nên ban đầu thì tôi từ chối, sau cũng nể vì người ta nhiệt tình quá nên tôi đồng ý cho xong. Tối thứ bảy, tôi và cô bạn đến quán cafe đã hẹn, tôi nhìn về phía xa xa, chỗ gần cửa sổ bên trái, người đàn ông ngồi mà quen đến thế, tim tôi đập rộn ràng khi nhận ra đó là anh. Anh đang ngồi đọc báo, uống cafe một mình ở đó, nhìn thấy tôi mà cũng sững người lại, trông anh già đi nhiều.
Tôi vẫn ngồi với hai người bạn trong khi mắt không ngừng nhìn về phía anh, anh cũng vậy, anh nhìn tôi và mỉm cười, vẫn đôi mắt ấy, nụ cười ấy, đôi môi ấy, khuôn vai ấy… mọi ký ức về một tình yêu chợt ùa về trong tôi. Trước khi về, anh sang bàn của tôi và xin số điện thoại, kết thúc buổi tổi hôm đó là một tin nhắn thật ngọt ngào: “Về bên anh, em nhé!”. Sau đó, tôi được biết là từ ngày tôi ra đi, anh đã không chịu nổi cuộc sống ngột ngạt vì nhớ mẹ con tôi mà chuyển vào Sài Gòn làm việc, có nghe phong thanh tôi đưa con vào Nam nhưng cũng chẳng biết ở đâu mà tìm.
Lần đầu tiên sau 4 năm xa cách, con tôi mới gặp lại bố. Khi tôi nói với con rằng đây là bố của con, nó tròn xoe mắt nhìn rồi hai bố con ôm nhau da diết mà tim tôi như muốn vỡ òa. Lần đầu tiên sau 4 năm, tôi mới cảm thấy trái tim mình ấm áp trở lại, nhưng tôi cũng không vội vàng. Hẹn anh một ngày ở sân bay để trở về Hà Nội, tôi đưa anh về nhà trong một bữa cơm có cả bố mẹ và em gái, mọi người đều bất ngờ khi anh bước vào, và ai cũng mỉm cười mừng vui khi biết chúng tôi sẽ tái hôn. Bốn năm qua đối với cả hai chúng tôi là một khoảng lặng khá dài, tôi cũng đã suy nghĩ về rất nhiều điều, dù dằn lòng nhưng chúng tôi luôn biết đã dành cho nhau một tình yêu không gì có thể thay thế được, con tôi cần có bố, chúng tôi cần có nhau trong đời, và giờ đây, có lẽ nhân duyên đang giúp chúng tôi có thêm một cơ hội nữa để tìm lại hạnh phúc.
Và một đám cưới nho nhỏ gồm các thành viên trong gia đình cùng vài người bạn thân thiết đã diễn ra thật ấm cúng. Đêm hôm đó, chúng tôi không ôm quấn lấy nhau mãnh liệt như đêm tân hôn đầu tiên, mà tôi ngồi trong lòng anh, trao cho nhau những nụ hôn dịu dàng rồi hai vợ chồng cùng xem lại những kỷ vật thời cấp ba: Những bức ảnh, chiếc áo kín chữ ký của đám bạn cùng lớp, cái móc chìa khóa tinh nghịch, cái bờm anh tặng tôi, những câu chuyện nhí nhố thời còn trẻ con… những thứ mà tưởng như tôi đã muốn vứt bỏ đi từ lâu, giờ trở thành những kỷ vật vô giá. Chúng tôi ngủ thiếp đi trong vòng tay nhau êm đềm và ấm áp. Hạnh phúc đã trở lại với chúng tôi.
(Theo Ngoisao)