Em có hai đứa con mà chưa một lần chúng nó được gọi em là bố, em cũng chưa bao giờ thể hiện chút trách nhiệm nào mà cứ thản nhiên chơi bời, yêu đương nhăng nhít.
Xin các anh chị đừng nghĩ em “chém” hay bịa đặt gì chuyện này, chẳng ai điên và thừa thời gian để nghĩ ra một việc liên quan đến con cái mình cả. Em đang đau đầu kinh khủng, thậm chí còn hoảng loạn không biết phải làm như nào. Mong các anh chị hãy tư vấn giúp em với ạ! Em chỉ xin được giấu tên, còn tình tiết em sẽ kể lại đúng sự thật.
Em sinh năm 1985, chưa vợ con gì cả. Thú thật tính em cũng khá là tự do trong yêu đương, một lúc có thể quen nhiều cô gái. Cái này thì em nghĩ thằng con trai nào cũng vậy thôi. Cách đây hai năm rưỡi, em có yêu 2 em cùng một lúc, thực ra chơi bời là chính vì em cũng chưa xác định gì cả. Trong khi yêu nhau, em có “ấm chén” với cả 2 (chuyện này em nghĩ cũng bình thường). Cả 2 cô đều yêu em, muốn hứa hẹn tương lai với em nhưng em thì chỉ ậm ừ thôi. Bố mẹ không cho em cưới sớm, bảo cứ làm ăn lo cho cái thân mình đi đã.
Khi yêu 2 em này, bọn em đã quan hệ với nhau nhiều lần nhưng sau mỗi lần em đều mua thuốc cho uống. Được một thời gian thì em lại chạy theo bóng hồng khác mà bỏ rơi cả 2. Nói chung T và B (tên hai em) đều rất đau khổ, vì yêu em thật lòng mà. Còn em chẳng quan tâm lắm, cuộc sống tự do, rồi các mối quan hệ cứ kéo em đi mà không còn để ý đến mối tình “song song” này nữa.
Các anh chị có thể chửi em thoải mái ạ, vì cuối cùng em cũng đã gặp quả báo cho kiểu yêu đương vô trách nhiệm của mình. Số là cách đây 1 tháng em tình cờ gặp lại hội bạn chơi cả T và B. Nghe tin hai em ý đều đã lập gia đình ngay sau khi chia tay em, có baby tầm 2 tuổi rồi, em cũng mừng cho T, B. Mấy đứa bạn còn bảo “Anh bỏ bọn nó tầm 3 tháng sau thì lần lượt cưới hết. 7 tháng sau đã thấy đẻ rồi”. Em sẽ vẫn vô tư nghe tiếp câu chuyện nếu như không để ý đến chi tiết “7 tháng sau đã đẻ”.
Chết dở, khi yêu hai em ý thì em vẫn “ấm chén” đều, mà mới chia tay em 7 tháng sau đã có con… Em hơi nghi ngờ, nhưng lại gạt đi vì nghĩ là chắc gì T và B chỉ quan hệ với mình mình. T sinh năm 88, còn B 87, cũng có nhiều vệ tinh theo đuổi lắm. Tính toán một lúc em tặc lưỡi bỏ qua, cho rằng đời làm gì đến mức trùng lặp thế, vả lại nếu sinh con của em thì tội gì T và B không liên lạc với em, lại đi “đổ vỏ” cho thằng khác.
Mấy hôm sau thì tình cờ bạn em rủ ra trà chanh ở gần nhà T. Đang ngồi tán phét với bạn em thấy mẹ T bế một thằng cu ra chơi, cho nó ăn sữa chua luôn. Trời đã tối nhưng đoạn đấy có đèn đường rất rõ, trời ơi em hoa cả mắt khi thấy thằng cu ấy giống em như lột. Từ cái mũi, cái mồm cong cong đến đôi mắt một mí… Da nó trắng trẻo trông rất kháu khỉnh đáng yêu. Bà cháu đang chơi một lúc thì chồng T say rượu khật khưỡng về nhà. Không thấy T đâu cả, chỉ thấy chồng T dắt xe vào trong ngõ vừa đi vừa chửi thề.
Em lân la ra chào mẹ T giả vờ là bạn cũ hỏi thăm cô ấy. Thì ra T đã vào Sài Gòn học làm tóc, để con cho mẹ trông. Bác ý tránh nói về chồng T, em cũng không muốn hỏi. Em giả vờ nựng thằng bé, bế nó một tí mà nó cứ quấn lấy em, cứ bá vai bá cổ đòi bế mãi. Mẹ T còn bảo bình thường nó hay lạ người lắm, không hiểu sao giờ theo chú thế. Em giật mình thực sự khi linh cảm có một điều gì đấy rất lạ giữa em và thằng bé. Như một sợi dây vô hình vậy! Thế rồi trong lúc ấy không hiểu ai bảo cho mà em nghĩ ra cách giựt một sợi tóc của nó bỏ vào túi. Em vừa thả thằng bé xuống nó đã khóc loạn lên, bà nó phải nựng cho xem ô tô thì nó mới quên. Cả em nữa, thả nó xuống mà trong lòng em như đeo một tảng đá nặng trình trịch.
Về nhà em trăn trở mãi, em cứ nghĩ đến gương mặt đáng yêu của thằng bé ấy và lúc nó quấn quýt lấy mình. Nước mắt em cứ ứa ra, cảm giác này thú thực em chưa từng có bao giờ. Cuộc đời em chỉ toàn những chuyện “trên trời dưới bể”, em đã bao giờ để tâm vào cái gì đâu. Nhưng khi bế thằng bé ấy, em thấy mình khác quá. Em nhớ nó lắm, vài ngày sau em lại giả vờ uống trà chanh ở đấy rồi gặp bà cháu lần nữa. Em dúi cho bà cái phong bao mừng tuổi thằng bé, bảo em là bạn thân T hồi cấp 3. Mãi bác ý mới chịu nhận, còn em thì cứ ôm thằng bé quấn quýt với nó mãi.
Trong khi em vẫn giữ sợi tóc, cho hẳn vào phong bì cất cẩn thận và chờ ngày đem đi xét nghiệm AND (em vẫn muốn có một câu trả lời thật rõ ràng, chứ không cần phải nói chuyện với T) thì ông trời lại cho em cơ hội để gặp B cùng đứa con của cô ấy và… em. Em đưa bà già đi xét nghiệm máu khám bệnh thì gặp B và người giúp việc đưa con đi tiêm. Em lại giật thót mình khi đứa bé gái lon ton cạnh B có mũi và đôi mắt y hệt em. Cháu cũng rất xinh xắn đáng yêu.
B chỉ nói chuyện một cách xã giao với em, B còn đang có thai 4 tháng, chuyện này em hiểu nên cũng không làm khó cô ấy. Nhìn bé ngoan ngoãn, quấn lấy em rất thương. Em cùng mẹ ra về mà chỉ chực khóc, lẽ nào đời em lại khốn nạn đến mức này?! Em quyết tìm sự thật bằng cách nhờ đứa em xã hội rủ B và con gái đi ăn. Khi thấy em ngồi đó, B chỉ cười cười gượng nhưng cũng cho bé con chơi với em. Em cảm giác rất rõ rệt rằng có một thứ tình cảm không thể giải thích được đang đốt cháy mình, nó quấn em lắm, cứ chạy quanh rồi ngã vào người em cười, không cho em về.
Cũng như lần trước, em giả vờ buộc tóc cho bé rồi lén lấy một sợi tóc. Trước khi về em đưa tiền cho đứa em bảo nó mua váy, giày với đồ chơi cho bé hộ vì em viết chắc chắn B sẽ không đồng ý nếu em đòi mua. Đêm về em bỏ hết hẹn hò, mạng mẽo, tắt điện thoại và ngồi trong phòng hút thuốc cho đến sáng. Tâm trí em chỉ nghĩ đến gương mặt đáng yêu của hai đứa bé, em nhớ chúng nó quá, nhớ đến cái má bầu bĩnh của con bé con và hai hàng nước mắt lăn dài trên mặt thằng cu.
Hôm sau em chợt nghĩ hay là mình cứ quên chuyện này đi, em cứ sống tiếp đời em, T và B vẫn đang tiếp tục sống bình thường, chuyện ngày xưa chỉ là quá khứ đấy thôi. Nhưng cứ nghĩ đến hai đứa nhỏ thì em chịu không nổi, thế là em lên Google tra rồi lao đến một trung tâm xét nghiệm AND, đưa hai sợi tóc xét nghiệm.
1 tuần sau họ gọi em lên đọc kết quả. Không cần phải nghi ngờ, so sánh nữa, hai bé chính là con của em. Em không nói nổi một câu nào và khi vừa bước chân ra khỏi căn phòng, em đã bật khóc như trẻ con. Chưa bao giờ em khóc nhiều như thế, em có hai đứa con mà chưa một lần chúng nó được gọi em là bố, em cũng chưa bao giờ thể hiện chút trách nhiệm nào mà cứ thản nhiên chơi bời, yêu đương nhăng nhít.
Em không nghĩ mình bị điên khi tự dưng đang yên đang lành lại bới chuyện cũ lên, mà em thấy em đúng là một thằng hèn, thằng đểu chỉ biết nghĩ cho mình. Em đáng chết và không xứng đáng để đứng trước mặt T, B để xin hai em ý tha thứ. Có lẽ T và B đều biết đứa trẻ là con của ai, nhưng họ vẫn im lặng chỉ để con có bố… Em hận chính em quá, thế mà giờ em chỉ biết khóc vì những điều mình đã làm. Mọi thứ đã quá muộn màng rồi!
Em mới 27, nghề nghiệp không ổn định, trong tay chẳng có gì để nuôi con, hơn nữa em càng không dám tranh giành con với T và B. Nhưng ít ra em cũng muốn có một chút trách nhiệm gì đó với hai đứa bé, chúng nó đáng yêu lắm lắm, nhớ lại những lần gặp con, thấy chúng nó quấn quýt với mình mà em lại trào nước mắt. Em ngu, em khốn nạn đã đành, nhưng con em chưa một lần được gọi tiếng bố đúng nghĩa thì tội cho chúng nó quá…
Các anh chị đọc và tư vấn cho em với, đầu óc em giờ chẳng nghĩ được gì nữa rồi. Em kể chuyện để mong được chia sẻ chứ không “chém” cho vui nên xin đừng “ném đá” em nhé! Em xin chân thành cảm ơn!
(Theo AF)