Với tình hình dịch COVID-19 do virus Corona đang bùng phát tại Việt Nam, Meo.vn khuyên dùng Nước rửa tay khô để diệt khuẩn phòng bệnh.
Nước mắt tôi bỗng ứa ra khiến cô con gái chợt hỏi: Mẹ bị cay mắt à. Tôi cố giấu đi giọt nước mắt và trả lời: Không, mẹ nhớ bà ngoại con ạ. Thế rồi tôi kể cho các con tôi nghe những ngày áp Tết, về bà của chúng và về những chiếc bánh chưng bà gói.
Cứ gần đến Tết, mẹ lại lấy cái thùng tôn đã gỉ ra kiểm tra. Mẹ tích trữ gạo nếp và đậu xanh trong cả năm để dành đến Tết gói bánh chưng. Dù nhà nghèo đến mấy mẹ vẫn tìm tất cả mọi cách để dịp Tết có nồi, bánh chưng. Tôi được phân công rửa lá, bố bắc nồi, mẹ thì gói bánh. Cứ khoảng 27 Tết là mẹ dành nửa buổi sáng để gói bánh.
Có lẽ đó là những khoảng thời gian vui vẻ và hạnh phúc nhất của lũ trẻ chúng tôi. Bao giờ chúng tôi cũng thích xúm xít quanh cái mâm bầy giữa nhà mẹ dùng để gói bánh. Mùi gạo nếp đã được ngâm kỹ quyện với mùi lá dong và đỗ xanh sao mà thơm thế. Mẹ cũng dạy chúng tôi cách gói bánh. Cũng hỏng vài cái nhưng rồi sau đó chúng tôi cũng bắt đầu biết gói dù chưa thể vuông, đẹp như bánh mẹ gói. Những cái cuối cùng, bao giờ mẹ cũng gói nhỏ hơn và cho vào đó rất nhiều đỗ và thịt.
Mẹ thương chúng tôi bằng cách của mẹ. Những cái bánh nhỏ đó, được mẹ buộc thêm sợi lạt nữa để đánh dấu. Suốt tối ngồi trông bánh, thỉnh thoảng mẹ lại đến ngồi bên chúng tôi với vẻ dịu dàng. Thế rồi đến khoảng 10 giờ tối là tới lúc vớt bánh. Những chiếc bánh chưng được vớt ra, để ráo nước bốc khói nghi ngút và thơm lừng mùi bánh chín. Lũ trẻ chúng tôi chỉ mong được bóc cái bánh đầu tiên. Và mẹ lại nhẹ nhàng lấy những chiếc bánh nhỏ. Tôi một chiếc và anh tôi một chiếc. Sao mà chiếc bánh đó thơm và ngon thế. Đến tận bây giờ, dù nhiều khi ăn những món ăn ngon đến đâu thì tôi cũng chẳng thể quên được cái vị bánh chưng mẹ gói suốt cả thời chúng tôi còn thơ dại.
Mẹ tôi giờ đã đi xa. Cái bếp dùng để nấu bánh chưng mà bố tôi làm giờ nằm lạnh lẽo. Cái thùng tôn đựng gạo, bố cất ở một góc tủ. Không còn những ngày áp Tết, mẹ lấy thùng gạo ra xem và lụi cụi chuẩn bị cho nồi bánh. Không còn những chiếc bánh nhỏ mẹ vẫn buộc thêm sợi lạt. Không còn mùi bánh chưng thơm nữa. Tất cả giờ đều đã xa, rất xa.
Bọn trẻ con nhà tôi đã có lần hỏi: Mẹ có biết gói bánh chưng không? Một câu hỏi bất ngờ mà thật khó. Mẹ có dạy tôi gói nhưng có thể tôi quên mất. Nhưng rồi tôi vẫn quyết định gói bánh chưng. Vẫn cái cung cách ấy. Cái mâm được đặt giữa nhà, xung quanh là lá dong, rổ gạo nếp, nồi đậu xanh và tô thịt. 2 bé con của tôi cũng sắm nắm ngồi quanh cái mâm. Cuối cùng thì những cái bánh cũng hoàn thành tuy không thể đẹp như bánh mẹ gói khi xưa. Tôi cũng làm những chiếc bánh nhỏ, cũng buộc thêm sợi lạt để đánh dấu và gói những chiếc bánh với tất cả tình yêu thương của mình dành cho các con.
Nước mắt tôi bỗng ứa ra khiến cô con gái chợt hỏi: Mẹ bị cay mắt à. Tôi cố giấu đi giọt nước mắt và trả lời: Không, mẹ nhớ bà ngoại con ạ. Thế rồi tôi kể cho các con tôi nghe những ngày áp Tết, về bà của chúng và về những chiếc bánh chưng bà gói.
Tôi đặt một chiếc bánh lên trên bàn thờ. Thắp nén hương và nghĩ về mẹ.
Những mùa xuân vẫn tiếp tục trôi qua!
- Mang theo một lọ tinh dầu thiên nhiên để phòng các bệnh dịch.
- Hãy để ý gài chốt an toàn và mở hé với chặn cửa móng ngựa cho thoáng.
- Nên đeo trên người món trang sức đá phong thuỷ để gặp may mắn.
- Tăng năng suất công việc gấp 3 tại Trello Việt Nam.
- Tìm hiểu và mua thiết bị y tế để kiểm tra sức khoẻ, test nhanh, đo huyết áp
- Tìm hiểu và mua thiết bị điện tại Hecico để có giá tốt nhất thị trường
Bài viết: Gói bánh chưng, nhớ mẹ ta xưa… (https://www.meo.vn/goi-banh-chung-nho-me-ta-xua%e2%80%a6.html) được biên tập bởi công sức của BTV Mẹo vặt hay (https://www.meo.vn). Vui lòng liên kết tới web của chúng tôi khi tái sử dụng thông tin. Chân thành cảm ơn.